[DC Fanfic] Gió Mưa Không Ngại
  • Ngày xưa hò hẹn, Shinichi theo đuổi cô. Khi ấy không có hoa nến đắt đỏ, cũng chẳng có vật chất dư dả để tặng cho cô những món quà sang trọng như bây giờ. Shinichi khi ấy vẫn lao đao trên con đường dựng nền xây móng từng bước một, nên thành ra yêu đương ngoài chân thành cũng chỉ có thể cho cô sự chân thành.
  • Ran không biết mình đã nghĩ gì khi nhìn thấy Shinichi quỳ gối, giọng tha thiết nói với cô:
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Tớ thích cậu, thích cậu rất lâu rồi.
  • Ran khi ấy vẫn còn là một cô bé, cũng mộng mơ cũng hoài bão, cũng biết tìm được một người yêu mình chịu đựng hết tất cả những bản tính dỗi hờn vô cớ của mình là việc khó đến nhường nào. Cô không thử thách anh, cũng biết sức chịu đựng của con người có giới hạn, vậy nên cô gật đầu, bởi bầu trời nghiêng trong đáy mắt ấy khiến cô như say như mê.
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    Nếu thích mình, vậy Shinichi cứ ở bên mình đi.
  • Ran dịu dàng lại mềm mỏng, Shinichi lại có danh tiếng trong đám bạn cùng trang lứa, chuyện yêu đương không phải là rung động sâu sắc, có thứ yêu đương êm đềm ngấm vào ruột ngang ngày này qua tháng nọ, đó là câu chuyện tình yêu của hai người.
  • Ran ban đầu ở cạnh Shinichi vì gần gũi, xung quanh cô chẳng có ai bước vào cuộc sống của cô như Shinichi cả. Có khi Ran tựa lưng chun mũi lạnh buốt, hỏi Shinichi rằng.
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    Sau này nếu anh không yêu em nữa thì sao?
  • Shinichi chẳng phải người quá lãng mạn, nói chuyện tương lai với anh không phải điều hay. Khi ấy anh không đáp, rồi lại bảo cô.
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Đó là chuyện tương lai, làm sao anh biết trước được? Anh chỉ biết bây giờ anh yêu em.
  • Vậy là anh xỏ dép ấm, choàng thêm khăn bông cho cô, rồi ủ ấm cô trong vòng tay của riêng mình anh có.
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Đừng nghĩ những điều ngốc nghếch như vậy nữa, miễn là em ở cạnh anh, thì quãng đường về sau đều có anh bầu bạn.
  • Ran không nhớ khi ấy mình đã suy nghĩ ra sao, nhưng trái tim cô biết cô cần anh. Vậy là yêu đương, mấy câu hẹn non thề với cô đều vô nghĩa. Chỉ biết người này không lãng mạn không trăng sao, nhưng trong lòng chỉ hướng về cô. Ran biết vậy, cũng tin là như vậy.
  • Không một ai ở cạnh cô ngày gió, lau nước mắt cho cô ngày mưa. Cũng chẳng ai dành gần nửa ngày đi hai đầu thành phố để đón đưa cô về, chỉ vì đêm đã khuya, đường lại vắng.
  • Shinichi khi ấy nói với cô.
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Anh không yên tâm để em về khuya một mình.
  • Vậy là nắng mưa sớm chiều, có mệt nhoài cũng xuất hiện đưa cô về.
  • Shinichi như vậy, làm sao cô có thể nghi ngờ anh cho được.
  • Vết son đỏ nơi cổ áo cô chưa từng hỏi đến, có lúc cũng nghi ngờ, nhưng trên hết cô biết Shinichi và cô có những kỷ niệm không ai có, phần kỷ niệm đó trở thành áo giáp kiên cố để cô vững lòng. Vậy nên cô ngâm áo anh, giặt phai vết son mờ tỏ, rồi không nói với anh lời nào về những gì cô thấy.
  • Lời hứa trăm năm, cô chưa từng quên.
  • Việc càng lúc càng xa, khi mà sớm mai anh thức giấc, khi ấy Ran mơ thấy một giấc mơ dài, trong mơ cô hỏi anh về vết son nơi cổ áo, nhưng Shinichi chỉ nói.
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Không có gì đâu, có lẽ đối tác dựa gần thôi.
  • Chính anh không biết về vết son, Ran cũng chẳng ghen tuông gì. Anh đi làm nuôi cả gia đình này, cô không nên nghi ngờ anh mới phải. Thế nhưng có cao cả vị tha thế nào, vết son đỏ hằn trong giấc mơ của cô vẫn còn đó, nên Ran ngủ một giấc tới sáng vẫn không thấy thoải mái.
  • Sáng sớm có anh nằm kề bên, Shinichi khi ấy còn lay cô. Ran mở mắt ra đã thấy đôi mắt như đại dương nhìn cô không chớp.
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Em mơ thấy ác mộng à?
  • Ran gật đầu, rúc sâu vào lòng anh. Shinichi biết cô nhạy cảm, một chuyện nhỏ thế này cũng khiến cô bất an, nên anh không đẩy cô ra, chỉ lẳng lặng ôm lấy sờ tóc mai.
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Đừng lo, có anh ở đây rồi.
  • Shinichi vỗ về như thế, Ran mới từ từ yên tĩnh lại. Cô gật đầu.
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    Em không sao đâu, có anh ở đây em chẳng lo ngại gì.
  • Có anh ở đây nên bão táp mưa sa đều có anh che đầu, anh là bờ vai cô tin tưởng, cho dù có chuyện gì đi nữa cô cũng có thể núp sau anh không ngại gió mưa.
  • Bởi vì có anh nên mới chẳng quản gần xa mưa nắng, mới không bị những lần cuộc sống đè lên vai tưởng chừng không dậy nổi, vẫn có anh ở cạnh lo lắng ủi an.
  • Người chồng như thế này, Ran còn gì chẳng hài lòng…
  • Khi ấy có thể sáng sớm quá tĩnh yên, thành ra Ran không nhìn thấy có thứ gì rất lạ đã đổi khác trong bầu trời xanh dương cô tin tưởng, Shinichi lúc ấy ôm lấy cô, nhưng tay anh run rất khẽ, Ran không biết, mãi đến sau này có khi nhớ lại cô mới hiểu thấu ngày hôm ấy.
  • Thì ra, đó gọi là áy náy, chỉ có áy náy vì đã làm sai gì rồi, mới để lộ ra đôi mắt thương xót như vậy.
  • Thứ gì không có được người ta mới mong cầu rồi cho là quý giá, còn thứ đã có trong tay chỉ thành một vật cũ kỹ có tính kỷ niệm mà thôi.
14
Chương 11